Tôi luôn mang trong mình thành kiến sâu sắc về mẹ chồng.
Tôi cảm thấy chưa bao giờ làm bà hài lòng. Ngày đầu về nhà chồng, mẹ con tôi thường xuyên xảy ra xung đột. Tôi nghĩ đó chỉ là hiểu lầm, nhưng sau 7 năm làm dâu, vẫn vậy. Sau một tháng cưới, tôi có tin vui và chồng thông báo cho gia đình. Trong khi 2 em chồng chúc mừng, mẹ chồng lại tỏ ra khó chịu và nói chồng tôi: "Có em bé thì có gì phải vui đến mức như thằng điên ấy!" Tôi thật sự sốc và không hiểu tại sao bà lại nói như vậy, nhất là khi tôi là con dâu và bà từng ủng hộ mối quan hệ của chúng tôi. Thời gian tôi mang bầu cũng trùng với thời gian em chồng tôi có bầu.
Hai chị em tôi đều mang bầu cùng tháng, nhưng mẹ chồng không hề hỏi han hay quan tâm đến tôi, trong khi cô em chồng được bà chăm sóc tận tình. Bà nấu cháo, mua đồ ăn và hỏi thăm từng chuyện siêu âm của cô em, còn tôi thì chưa bao giờ nhận được một câu hỏi nào từ bà. Điều này khiến tôi rất buồn và ấm ức. Tôi biết mình chỉ là dâu, nhưng không hiểu sao bà lại lạnh nhạt với tôi từ khi tôi về làm dâu, dù tôi luôn cố gắng chu toàn mọi việc trong nhà. Tôi chưa từng có thái độ hỗn hào với bà hay gia đình chồng, nhưng vẫn cảm thấy bị ghẻ lạnh. Tôi vẫn nhớ ngày vợ chồng tôi chọn bệnh viện để sinh con gái đầu lòng.
Tôi và chồng quyết định sinh ở bệnh viện tỉnh vì có trang thiết bị tốt hơn bệnh xá, chỉ cách nhà 5km. Mẹ chồng nghe vậy thì châm chọc rằng chúng tôi chỉ cậy có tiền mới chọn nơi hiện đại, sinh ở đâu cũng được. Tôi rất buồn trước những lời cay nghiệt ấy. Chồng tôi thấy mẹ nói quá nên góp ý, nhưng bà lại lớn tiếng phản ứng. Ngày tôi vào viện, chỉ có mẹ tôi và chồng đi cùng, bà nội ở nhà vì lý do bệnh viện xa, dù bà vẫn khỏe mạnh. Hai ngày ở viện, chồng tôi rất xấu hổ và tức giận với mẹ chồng. Tôi cũng tủi thân khi chỉ có mẹ và anh chị em bên ngoại đến thăm, trong khi bà nội chỉ vào lo cơm nước cho tôi.
Bà không hề ngủ lại với cháu dù bé nhà tôi quấy khóc suốt đêm. Chồng tôi mệt mỏi sau khi đi làm, nên thường thiếp đi trong khi tôi thức ôm con. Tôi ít khi gọi chồng dậy giúp, vì thương anh. Sáng nào, bà cũng vào bế cháu và hỏi thăm, nhưng chỉ đáp “Thế à” khi tôi nói bé quấy khóc. Khi bé 4 tháng tuổi bị viêm phổi nặng, tôi quyết định đưa bé vào viện. Bác sĩ yêu cầu nhập viện ngay. Tôi lên báo với mẹ chồng và muốn vay bà ít tiền cho viện phí, nhưng bà từ chối với lý do sắp có giỗ lớn trong gia đình.
Do uất ức trước sự ích kỷ của mẹ chồng, tôi đã phải vay tiền bà ngoại. Trong một tuần con tôi nằm viện, bé chỉ biết đến tôi và bà ngoại. Dù không ưa mẹ chồng, tôi vẫn nhẫn nhịn và chỉ phàn nàn với chồng khi quá đáng. Chồng tôi rất buồn và khó xử giữa hai người phụ nữ. Tôi vẫn mua quà biếu mẹ chồng và chăm sóc bà khi ốm đau như mẹ ruột. Mặc dù ở riêng, nhưng mọi vật dụng trong nhà đều do chúng tôi mua sắm. Khi tích cóp được vài trăm triệu để xây nhà riêng, mẹ chồng cũng mang sang cho chúng tôi một cây vàng để vay, khiến tôi vui mừng vì nghĩ sự chân thành của mình đã có chút tác động đến bà.
Chỉ một tháng sau khi khánh thành ngôi nhà mới, bà đã đề nghị tôi trả tiền sớm vì giá vàng tăng và bà muốn cho con gái vay mua xe máy. Tôi phải vay mượn bạn bè để trả bà trong tháng đó. Những hành động nhỏ như vậy của bà khiến tôi tổn thương và gia tăng thành kiến với mẹ chồng, mặc dù tôi không muốn như thế.



Source: https://afamily.vn/toi-luon-co-thanh-kien-rat-nang-ne-voi-me-chong-20110717095334986.chn